Mọi người vẫn hơi bị ngạc nhiên vì bây giờ khác nhiều quá, không còn là mấy cậu học trò ốm tong teo hay mấy cô nữ sinh quần treo tận đầu gối ngày nào nữa. Ai cũng vui vẻ vì bạn mình giờ đã làm được việc này việc kia, tuy mọi thứ vẫn còn khó khăn nhưng dù sao cũng chẳng còn ốm tong teo, quần treo tận trặp vả...
Lẫn khuất trong cái ồn ào ngày gặp mặt có một đồng chí bạn ngồi suy tư về ước mơ của mình ngày trước. Đồng chí bạn này giờ đã xà xà gạch gạch sao trăng lia chia trên ve áo nhưng vẫn phát ra thành lời hối tiếc vì đã không chọn được cho mình là người lính Hai Quần. Đồng chí (HĐ) bây giờ dù đã là sỹ quan chuyn nghịp nhưng ở tận chủng bộ binh, chuyên ngành Lục Quần. Tuy có vui đời binh nghiệp nhưng chán vì cái cảnh sáng lôi súng ra lau chiều lại cất súng vào.
Thời bình nên rảnh rỗi lại lùa các đồng chí lục quần lính đi tăng gia cuốc đât trồng rau, chăn bò nuôi lợn...chán dê. Đ/c tâm sự, đời lục quần thời nay rượu tràn be, chè đầy ấm nhưng chả có vị gì của đời lính phong sương nên có hơi nuối tiếc thế thôi chứ chả ghét bỏ gì mà vẫn yêu đời binh nghiệp. Hỏi đồng chí đang công tác ở đâu, đồng chí chỉ cu rồi cười nói Củ Chi (?). Thảo nào lính lác của đồng chí cứ lau súng hoài hoài ..., hehe.
Củ chi ??? |
Cả đám lăng nhăng chuyện chọn nghề hồi ra trường, đồng chí chỉ trầm ngâm không nói mà ngưng lại giây lát rồi nhắm mắt, rè rè giọng đùng đục một đoạn trong bài "Gần lắm Trường Sa" :
"... Mỗi cánh thư về từ đảo xa
Anh thường nói rằng Trường Sa xa lắm xa xôi
Nơi anh đóng quân là một vùng đảo nhỏ
Bên đồng đội yêu thương chỉ có loài chim biển
Sóng vỗ điệp trùng quanh đảo trúc san hô
Trường sa ơi bên đảo quê hương
Vẫn đứng hiên ngang giữa sóng cồn bão giật
Đảo quê hương canh giữ đêm ngày giữa biển khơi ..."
Anh thường nói rằng Trường Sa xa lắm xa xôi
Nơi anh đóng quân là một vùng đảo nhỏ
Bên đồng đội yêu thương chỉ có loài chim biển
Sóng vỗ điệp trùng quanh đảo trúc san hô
Trường sa ơi bên đảo quê hương
Vẫn đứng hiên ngang giữa sóng cồn bão giật
Đảo quê hương canh giữ đêm ngày giữa biển khơi ..."
Niềm vui được là lính Hai quần |
Ai dám bảo đời lính bộ binh cằn khô và lúc lỉu đầy súng ống. Nhầm to, bởi tuy có lúc lỉu súng đạn nhưng hành trang là những hoài bão, ước mơ lãng mạn và đầy chất hiên ngang, hoành tráng của người lính. Mọi thứ hình như vẫn còn trinh nguyên dù đời đã nhiều thay đổi, thật đáng để ta yêu quý và suy ngẫm...
Trang hoinhammit xin gửi tặng đồng chí sỹ quan lục quần (HĐ) và các bạn bài hát "Gần lắm Trường Sa" của nhạc sỹ Trần Long Phước qua phần trình bày ca sỹ Khánh Hòa.
Các bạn cùng lắng nghe và cùng chia sẽ một ước mơ hai mươi năm sau vẫn còn cháy bỏng nhé...
Các bạn cùng lắng nghe và cùng chia sẽ một ước mơ hai mươi năm sau vẫn còn cháy bỏng nhé...
Đọc xong bài "ước mơ" mình rất tự hào về các bạn. Các bạn của tôi vẫn sống hồn nhiên tươi trẻ qúa. Mình cũng từng có những ước mơ nhưng cuộc đời không như mơ ước. Nhưng mình vẫn hát "cuộc đời vẫn đẹp sao". Bây giờ mình chỉ ước đươc gặp lại đông đủ bạn bè trong ngày hội khóa mà tìm lại một thời trai trẻ ...
Trả lờiXóaCuộc đời vẫn đẹp sao là ok con gà đen rồi. Chúc bạn luôn tươi trẻ và yêu đời.
XóaMà HH là ai vậy? Chịu.