Từ ca khúc Một đời người, một rừng cây: "Xinh xắn phải là đàn bà, nét mặt giữa rừng hương hoa. Xấu xí phải
là đàn ông, nét mặt như cày ngoài đồng. Đàn ông đêm ngày kiếm tiền, mà tiêu
tiền xin vợ triền miên.... Đàn ông phải là chủ nhà, mà sao lúc nào cũng sợ ...
vợ la".
Ca khúc Huyền thoại mẹ vốn dĩ nhiều năm qua đã được chế
thành nhiều đề tài khác nhau, và lần này có thêm một phiên bản mới: "Duy nhất điều mà cấm kị là khen vợ
người ta. Vợ mình xấu như mà nhưng mà ta khen bằng được. Không nhìn ngang nhìn
ngược, đẹp nhất là vợ ta..... Ai mà không có vợ, vậy thì sợ làm chi.... Hôm
nay ngồi nhớ vợ, mặc dù sợ vẫn yêu...."
Nghe xong het muon lay vo.
Trả lờiXóa