Nguyên tác: Bảo Thê
Dịch giả: Trang Hạ
Đây không phải là cuốn tiểu thuyết dâm loạn, đây chỉ là một
câu chuyện xúc động lòng người sâu sắc, cuốn sách nói về cái đẹp, và bày tỏ về
nỗi đau, của Hạ Âu một cô gái mang tiếng là đĩ và người bạn trai Tiểu Hà Bân.
những trắc trở trong đời cô thuật lại một chuyện tình đau xót.
Truyện được đăng tải lần đầu trên mạng book.mop đã được hàng
chục triệu độc giả người Hoa bình chọn là tác phẩm kinh điển mới của dòng văn
học mạng của thế hệ người viết mới. bản dịch này theo đúng nguyên tắc ngắn gọn
và chân thực so vơi bản sửa chữa trong lần in đầu của truyện năm 2005
Cảm nhận: "Nếu em là một cô gái trinh, tôi sẽ cưới em làm vợ. Nhưng xin lỗi, em chỉ là một - con - đĩ"…
Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh
người con gái ấy, người con gái đứng dưới ánh mặt trời, nghiêng gương mặt bị
nắng chiếu hồng - bình yên như một làn gió thanh tân giữa trưa nồng oi ả. Nàng
rất ít cười, nhưng mỗi khi nàng cười sẽ như bồ công anh bị gió thổi tan, bay
nhẹ khắp nơi nơi… Nàng, mang một cái tên rất đẹp - Hạ Âu.
Tuýp nhân vật nữ chính mà nhà văn
Tào Đình miêu tả thường thanh thoát, dịu dàng, từng bước đi như toả ra vẻ đẹp
cuốn hút khiến không ai có thể cưỡng lại. Thế nhưng, đằng sau cái vẻ đẹp mang
tính ước lệ ấy là số phận của những mảnh đời khác biệt. Dẫu bất hạnh, nhưng vẫn
là niềm bất hạnh riêng không thể lẫn nhầm. Từ bi kịch của một người đàn bà
ngoại tình trong “Hồng Hạnh thổn thức” đến cô gái vì giàu sang
mà đánh rơi mất giá trị của bản thân trong “Thiên thần sa ngã”… Và
hôm nay, tôi muốn cùng bạn đến với cuộc đời của Hạ Âu - buồn nhiều, vui ít, khổ
đau lắm nỗi mà hạnh phúc thì lại quá mong manh…
Hạ Âu gặp Hà Niệm Bân lần đầu
tiên khi nàng 16 tuổi, nơi quán bar đang bật khúc nhạc đồng quê dịu nhẹ. “Em
có thể ngủ với ông” - đó là câu đầu tiên nàng nói, và còn nhắc lại một lần
nữa với âm sắc kiên định hơn mọi tưởng tượng. Đêm đó, sau khi xong việc, Niệm
Bân cho nàng 500 tệ rồi bảo đi. Ánh mắt lưu luyến của Hạ Âu lúc ấy có lẽ đã làm
anh có ý nuối tiếc, nhưng vẫn lạnh lùng đóng sập cửa. Niệm Bân là một người đàn
ông như thế, anh đã bao lần chạy xe một cách vô định, soi vào cái thành phố giả
dối để thấy mình - dẫu mặt mũi sáng sủa - cũng chỉ là một kẻ nghèo trong xó
xỉnh của thị thành, nghèo đến mức “chỉ còn lại chút tiền bạc và đầy những lý
do hận đời chất chứa trong lòng”. Vì thế, dù day dứt nhưng anh vẫn nhủ lòng
- “Cô ta chỉ là một con đĩ, một con điếm kỳ dị”!
Cuộc đời thường lắm trớ trêu, cái
con người ta muốn vứt bỏ, hay khao khát lắm nhưng lại cố lãng quên vẫn thường
hiện ra vào một lúc bất chợt mà bản thân người trong cuộc không hề ngờ tới. Kể
từ sau đêm ấy, Niệm Bân biết rằng mình không thể chôn vùi hình bóng nàng, cho
đến lần gặp gỡ thứ hai thì anh đã quyết định bao Hạ Âu trong vòng hai năm. Hai
năm ấy - con số không quá lớn nhưng cũng đủ dài để day dứt lòng người đến cuối cuộc
đời…
Niệm Bân thương Hạ Âu, thương cái
nét hiền lành như chú chim thanh tĩnh đậu nhẹ nhàng trên vai áo, thương những
cái cắn răng chịu đựng lúc trên giường, thương cả cái số phận hẩm hiu khi mẹ
nàng cũng là người - làm - đĩ. Hạ Âu bị giày vò bởi những người đàn ông bao mẹ
nàng nhưng thực chất là nhắm đến cô con gái. Niệm Bân yêu người con gái với đôi
mắt không gợn thoáng dục vọng, yêu nụ cười rạng rỡ long lanh khi mặc thử chiếc
váy trắng anh mua tặng, yêu cái nét ngây thơ khi nàng ăn một lúc 2 bát chè tôm
lạnh mà vẫn thấy thèm thuồng… Và anh yêu cả những giọt lệ lăn dài, khi mà nàng
cố ngửa mặt lên trời để ngăn cho nước mắt đừng rơi. Yêu là thế, nhưng chàng
trai họ Hà vẫn nhủ lòng - không thể lấy Hạ Âu làm vợ, vì nàng là con đĩ, “một
con đĩ khác người”…
Hai năm với biết bao biến cố của
cuộc đời… Hạ Âu đã đến, ra đi, và trở lại. Trở lại khi anh đã con bồng con bế,
đã yên vị trên chiếc ghế sự nghiệp mới của mình. Nhắc về Hạ Âu, về cái chết tức
tưởi của nàng, có lẽ Niệm Bân sẽ không thôi hối hận, không thôi trách móc bản
thân tồi tệ của mình. Anh căm giận khi thấy nàng đi với kẻ khác, mà không ngờ
rằng kẻ đó chính là sếp mình, là một ông tai to mặt lớn, là kẻ đã khiến Hạ Âu không
thể dứt bỏ quá khứ để làm lại cuộc đời. Hạ Âu đã hy sinh cho anh, hy sinh để
một tên - lính - quèn trong phút chốc trở thành quản lý. Vậy mà anh không hề
hay biết, ngay cả khi Hạ Âu mang nặng đẻ đau cũng không có được người yêu
thương bên cạnh. Mẹ đã chết, đã bỏ lại Hạ Âu bơ vơ, còn người tình thì chỉ xem
nàng như giấc mộng… Cái chết của nàng trên pháp trường ngày ấy là bi ai nhưng
đồng thời cũng là sự giải thoát, giải thoát kiếp sống khổ đau của người con gái
làm đĩ mà như chưa - hề - làm - đĩ.
Tôi đã lặng đi thật lâu, thật lâu
trước cuốn sách ấy… Một câu chuyện tình ngắn ngủi, một cuốn tiểu thuyết mỏng
manh chỉ đọc chưa đến một giờ, nhưng tôi tin chắc rằng bạn sẽ bật khóc khi đọc
đến những phần sau cuối. Có cái gì đó nhói đau trong lòng khi tôi nhìn lại tựa
đề “Xin lỗi em chỉ là con đĩ”. Tôi thực sự mong đó là câu nói thốt lên
từ chính miệng của Hạ Âu, có lẽ sẽ còn khắc khoải và ám ảnh nhiều hơn là từ
người tình nàng ấy. Nhưng dẫu sao, đây vẫn là một cuốn sách hay, một cuốn sách
đáng để nghiền ngẫm về những chân giá trị, về những viên ngọc long lanh ẩn chứa
đằng sau những “danh xưng” mà người đời thường mỉa mai chê trách... (Nguồn Afamily.vn)
PHẦN 1:
Đại Bản thường chỉ Hạ Âu nói: “Mày nuôi con đĩ này, làm sao mà trông cứ như gái trinh ấy nhể?”
Tôi không thích mọi người gọi Hạ Âu là đĩ, nhưng Hạ Âu đích thực là một điếm bán thân nuôi miệng, mà tôi cũng không nói được đĩ và điếm và thì khác nhau ở chỗ nào. Tuy nhiên vẫn cứ không thích mọi người gọi thế. Tôi chưa từng phân tích lý do. Hạ Âu năm nay mười chín, Hạ Âu rất xinh đẹp. Cô gái xinh đẹp Hạ Âu là một con đĩ, không thích cười không nhiều lời. Mặt cô luôn tràn đầy một nỗi thanh tân. Đó là nguyên nhân vì sao thằng bạn tốt của tôi Đại Bản toàn bảo Hạ Âu nom như là gái trinh. Có thể nói Hạ Âu là một con đĩ không có trách nhiệm với công việc, cụ thể ở chỗ, cô vĩnh viễn không bao giờ rên rỉ trên giường. Gái giang hồ tiếng rên dâm dật, âm thanh lúc cao thất thanh lúc hổn hển đứt đoạn, kích thích và triền miên. Hạ Âu khi lên giường toàn cắn chặt môi chịu đựng chứ không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Lần đầu tôi làm tình với Hạ Âu khi cô mới mười sáu. Khi tôi vừa đi vào cô ta, sự biểu lộ đau đớn của cô làm tôi nhầm tưởng tôi đang hiếp dâm một trinh nữ, không cầm lòng được tôi đã vỗ về an ủi cô. Khi đi được vào hoàn toàn rồi, mới phát hiện mình bị lừa, tôi lẳng lặng và tức tối XXX cô ta một mẻ. Có điều cũng tắt đèn. Tôi không thích thấy vẻ khổ sở của cô ta, tuy tôi cho rằng đó là cô ta giả vờ. Có lẽ là đau quá, cô ta nói nhỏ một câu :
- “Anh nhẹ chút đi!”
- “Không được!”
- “Vì sao?”
- “Vì em chỉ là một con đĩ!”
Sau này Hạ Âu không bao giờ thốt lên một lời lúc ở trên giường nữa. Hạ Âu vốn đã ít nói, thành ra làm tôi trở nên như con yêu râu xanh đang thỏa mãn với một con sextoy bơm không khí vậy. Tôi biết tôi không phải yêu râu xanh, Hạ Âu cũng biết điều đó. Ngoài lúc lên giường, tôi đối xử với Hạ Âu có thể coi như là một quân tử, tháng nào cũng đưa lương đều đặn, đúng ngày, không chậm không thiếu. Mà cô ta cũng có quyền tự do và không gian của riêng cô, tất nhiên lúc nào tôi có nhu cầu thì cô phải có mặt.
Đôi khi, tôi cảm thấy Hạ Âu đâu phải thuộc hạng người làm đĩ, hoặc có thể cô ta chỉ xấu trước mắt tôi, hoặc có thể dáng vẻ cô ấy buộc cô ấy cố gắng làm ra vẻ ngây thơ – suốt ngày chỉ mặc quần bò, buộc tóc đuôi gà. Cho dù vóc sắc cô làm vẻ hấp dẫn của cô càng đàn bà hơn.
Hạ Âu học đại học năm thứ hai. Ban ngày cô lên lớp bình thường, đêm về cô đến nhà tôi. Bạn bè thường hỏi, vì sao tôi không kiếm một cô bạn gái như thói thường mà lại đi bao một con đĩ làm tình nhân? Ha ha, tôi nghĩ có khi những con đàn bà miệng leo lẻo ái ái ân ân nói yêu tôi, đâu đã chắc gì được như Hạ Âu, em đã nói rõ rồi, em cần tiền. Trong khi Hạ Âu câu đầu tiên nói với tôi là: “Thưa ông, em có thể ngủ với ông không?”
Hạ Âu, nói trắng phớ luôn! Đó là 4 năm trước, hôm đó tôi với vài người đồng nghiệp đi tiêu khiển ở một quán bar tên là Yêu Lục. Hạ Âu quần bò, khoác ba lô kiểu học sinh bình thường, đến trước mặt tôi, và đã nói với tôi câu nói đó. Khi nói, cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
- “Cái gì?”
Tôi tưởng tôi nghe nhầm, cho dù lúc đó quán bar đang bật nhạc đồng quê nhè nhẹ.
- “Em… em có thể ngủ với ông”.
Cô ta nhắc lại, âm sắc kiên định hơn mọi tưởng tượng. Mấy thằng bạn giời đánh, thường ngày vẫn sợ gầm trời không ai biết làm loạn, bắt đầu ồn ào lên, tới tấp chỉ trích Hạ Âu đáng lẽ nên ngủ với một người một đêm, thậm chí có người bắt đầu vuốt lên mặt cô, xoa ngực cô.
Hạ Âu sợ hãi, song không bỏ đi, không né tránh, cứ nhìn tôi thôi.
- “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Cô vị thành niên à?”
Nhìn cái thân hình nhỏ bé phát dục chưa lấy gì làm đầy đủ của cô, tôi không khỏi nghi ngờ. Nhưng đôi mắt của cô quá đẹp, màu da trắng thấm từ trong ra ngoài mang một vẻ cuốn hút khó tưởng tượng nổi. Khi lớn hết, hẳn có lẽ cô ta sẽ là một vai ra trò đây!
- “Tôi đã 16!” – Cô ta nói khẽ.
- “Bé thế thôi á? Cô làm nghề gì?”
Xem ra cô ấy có vẻ không thể làm nổi cái nghề làm đĩ!
- “… Làm đĩ”
Nói câu này, cô tỏ rõ vẻ rúm ró.
- “Cô cần tiền à? Tuổi còn bé thế này mà không chịu học hành”
Chút lý trí còn tồn tại trong tôi đã lên giọng giáo huấn cô, vả chăng tôi muốn nói thêm vài câu.
Nhưng khi nhìn vào đôi đồng tử nông và trơ, tôi thấy tôi đã nhầm tưởng mình thông minh, cái nhìn kia bình thản, tự nhiên, như đang hỏi ý kiến người lãnh đạo một vấn đề gì đó. Sau đó tôi mang cô ta về nhà, nhưng không giữ cô lại qua đêm.
Làm xong chuyện kia, cho cô ta năm trăm tệ, thả cô ta đi. Tôi thừa nhận tối đó khi tôi bảo cô ta đi ra, ánh mắt lưu luyến của caiô ta làm tôi hơi có ý tiếc, nhưng tôi vẫn lạnh lùng đóng sập cửa chính, dặn chính mình: “Cô ta chỉ là một con đĩ” để an ủi nỗi ân hận cứ day dứt mãi trong tôi. Một con điếm kỳ dị. Tôi cười đau khổ với tôi, trần đời này cái chó gì cũng có đủ rồi, gặp càng nhiều, thì thành thục càng nhanh thôi mà.
Nhưng tôi không thể ngờ rằng, trong hai năm sau, tôi gặp lại cô ấy, và hứa, bao nuôi cô ấy 2 năm, hai năm đó nếu cần thì ở luôn tại nhà tôi, mỗi tháng tôi cho cô ấy hai nghìn tệ.
Đại Bản thường chỉ Hạ Âu nói: “Mày nuôi con đĩ này, làm sao mà trông cứ như gái trinh ấy nhể?”
Tôi không thích mọi người gọi Hạ Âu là đĩ, nhưng Hạ Âu đích thực là một điếm bán thân nuôi miệng, mà tôi cũng không nói được đĩ và điếm và thì khác nhau ở chỗ nào. Tuy nhiên vẫn cứ không thích mọi người gọi thế. Tôi chưa từng phân tích lý do. Hạ Âu năm nay mười chín, Hạ Âu rất xinh đẹp. Cô gái xinh đẹp Hạ Âu là một con đĩ, không thích cười không nhiều lời. Mặt cô luôn tràn đầy một nỗi thanh tân. Đó là nguyên nhân vì sao thằng bạn tốt của tôi Đại Bản toàn bảo Hạ Âu nom như là gái trinh. Có thể nói Hạ Âu là một con đĩ không có trách nhiệm với công việc, cụ thể ở chỗ, cô vĩnh viễn không bao giờ rên rỉ trên giường. Gái giang hồ tiếng rên dâm dật, âm thanh lúc cao thất thanh lúc hổn hển đứt đoạn, kích thích và triền miên. Hạ Âu khi lên giường toàn cắn chặt môi chịu đựng chứ không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Lần đầu tôi làm tình với Hạ Âu khi cô mới mười sáu. Khi tôi vừa đi vào cô ta, sự biểu lộ đau đớn của cô làm tôi nhầm tưởng tôi đang hiếp dâm một trinh nữ, không cầm lòng được tôi đã vỗ về an ủi cô. Khi đi được vào hoàn toàn rồi, mới phát hiện mình bị lừa, tôi lẳng lặng và tức tối XXX cô ta một mẻ. Có điều cũng tắt đèn. Tôi không thích thấy vẻ khổ sở của cô ta, tuy tôi cho rằng đó là cô ta giả vờ. Có lẽ là đau quá, cô ta nói nhỏ một câu :
- “Anh nhẹ chút đi!”
- “Không được!”
- “Vì sao?”
- “Vì em chỉ là một con đĩ!”
Sau này Hạ Âu không bao giờ thốt lên một lời lúc ở trên giường nữa. Hạ Âu vốn đã ít nói, thành ra làm tôi trở nên như con yêu râu xanh đang thỏa mãn với một con sextoy bơm không khí vậy. Tôi biết tôi không phải yêu râu xanh, Hạ Âu cũng biết điều đó. Ngoài lúc lên giường, tôi đối xử với Hạ Âu có thể coi như là một quân tử, tháng nào cũng đưa lương đều đặn, đúng ngày, không chậm không thiếu. Mà cô ta cũng có quyền tự do và không gian của riêng cô, tất nhiên lúc nào tôi có nhu cầu thì cô phải có mặt.
Đôi khi, tôi cảm thấy Hạ Âu đâu phải thuộc hạng người làm đĩ, hoặc có thể cô ta chỉ xấu trước mắt tôi, hoặc có thể dáng vẻ cô ấy buộc cô ấy cố gắng làm ra vẻ ngây thơ – suốt ngày chỉ mặc quần bò, buộc tóc đuôi gà. Cho dù vóc sắc cô làm vẻ hấp dẫn của cô càng đàn bà hơn.
Hạ Âu học đại học năm thứ hai. Ban ngày cô lên lớp bình thường, đêm về cô đến nhà tôi. Bạn bè thường hỏi, vì sao tôi không kiếm một cô bạn gái như thói thường mà lại đi bao một con đĩ làm tình nhân? Ha ha, tôi nghĩ có khi những con đàn bà miệng leo lẻo ái ái ân ân nói yêu tôi, đâu đã chắc gì được như Hạ Âu, em đã nói rõ rồi, em cần tiền. Trong khi Hạ Âu câu đầu tiên nói với tôi là: “Thưa ông, em có thể ngủ với ông không?”
Hạ Âu, nói trắng phớ luôn! Đó là 4 năm trước, hôm đó tôi với vài người đồng nghiệp đi tiêu khiển ở một quán bar tên là Yêu Lục. Hạ Âu quần bò, khoác ba lô kiểu học sinh bình thường, đến trước mặt tôi, và đã nói với tôi câu nói đó. Khi nói, cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
- “Cái gì?”
Tôi tưởng tôi nghe nhầm, cho dù lúc đó quán bar đang bật nhạc đồng quê nhè nhẹ.
- “Em… em có thể ngủ với ông”.
Cô ta nhắc lại, âm sắc kiên định hơn mọi tưởng tượng. Mấy thằng bạn giời đánh, thường ngày vẫn sợ gầm trời không ai biết làm loạn, bắt đầu ồn ào lên, tới tấp chỉ trích Hạ Âu đáng lẽ nên ngủ với một người một đêm, thậm chí có người bắt đầu vuốt lên mặt cô, xoa ngực cô.
Hạ Âu sợ hãi, song không bỏ đi, không né tránh, cứ nhìn tôi thôi.
- “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Cô vị thành niên à?”
Nhìn cái thân hình nhỏ bé phát dục chưa lấy gì làm đầy đủ của cô, tôi không khỏi nghi ngờ. Nhưng đôi mắt của cô quá đẹp, màu da trắng thấm từ trong ra ngoài mang một vẻ cuốn hút khó tưởng tượng nổi. Khi lớn hết, hẳn có lẽ cô ta sẽ là một vai ra trò đây!
- “Tôi đã 16!” – Cô ta nói khẽ.
- “Bé thế thôi á? Cô làm nghề gì?”
Xem ra cô ấy có vẻ không thể làm nổi cái nghề làm đĩ!
- “… Làm đĩ”
Nói câu này, cô tỏ rõ vẻ rúm ró.
- “Cô cần tiền à? Tuổi còn bé thế này mà không chịu học hành”
Chút lý trí còn tồn tại trong tôi đã lên giọng giáo huấn cô, vả chăng tôi muốn nói thêm vài câu.
Nhưng khi nhìn vào đôi đồng tử nông và trơ, tôi thấy tôi đã nhầm tưởng mình thông minh, cái nhìn kia bình thản, tự nhiên, như đang hỏi ý kiến người lãnh đạo một vấn đề gì đó. Sau đó tôi mang cô ta về nhà, nhưng không giữ cô lại qua đêm.
Làm xong chuyện kia, cho cô ta năm trăm tệ, thả cô ta đi. Tôi thừa nhận tối đó khi tôi bảo cô ta đi ra, ánh mắt lưu luyến của caiô ta làm tôi hơi có ý tiếc, nhưng tôi vẫn lạnh lùng đóng sập cửa chính, dặn chính mình: “Cô ta chỉ là một con đĩ” để an ủi nỗi ân hận cứ day dứt mãi trong tôi. Một con điếm kỳ dị. Tôi cười đau khổ với tôi, trần đời này cái chó gì cũng có đủ rồi, gặp càng nhiều, thì thành thục càng nhanh thôi mà.
Nhưng tôi không thể ngờ rằng, trong hai năm sau, tôi gặp lại cô ấy, và hứa, bao nuôi cô ấy 2 năm, hai năm đó nếu cần thì ở luôn tại nhà tôi, mỗi tháng tôi cho cô ấy hai nghìn tệ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét