Nguyễn Mạnh Hùng
Tôi cứ nghĩ, thật là may mắn rằng khi không phải ước muốn
nào của con người cũng đều biến thành sự thật. Nếu như ai cái gì cũng được cái
đó thì có lẽ vũ trụ cũng không đủ chứa hết được. Tuy nhiên, ước nhiều quá và
cuối cùng ta cũng chỉ quay lại cái giản dị ban đầu mà thôi.
Có một người thợ chuyên tạc đá. Ngày đêm anh làm việc đẽo
đá, tạo ra các bước tượng và tác phẩm nghệ thuật. Ngày nọ anh đang đẽo đá anh
thấy nhà vua và đoàn tùy tùng đi qua. Anh thấy nhà vua sướng quá, được ngồi
trên kiệu, có kẻ hầu người hạ. Đúng là sướng như vua! Thế rồi anh thợ đục đá mơ
ước trở thành vua.
Ước gì được nấy, anh ngay lập tức biến thành nhà vua. Anh
được cho lên kiệu và khiêng đi khắp đó đây, không phải đi bộ. Tuy nhiên ngồi
trên kiệu một lúc cũng mỏi. Hơn nữa mặt trời chiếu nắng làm anh ta nóng nực đến
hết chịu nổi. Tự nhiên anh ta nghĩ, vua vẫn thu mặt trời. Phải là mặt trời mới
chiếu đến được muôn phương, mới làm chủ được trái đất.
Ước gì được nấy. Anh thợ đá, giờ đã thành vua ngay lập tức
biến thành mặt trời. Thế là anh ta thỏa sức chiếu sáng muôn nơi. Anh có thể làm
người ta ấm lên, thậm chí nóng cháy da. Tuy nhiên sau vài ngày chiếu sáng anh
ta phát hiện ra những đám mây đã ngăn mất ánh sáng của mình. Hóa ra những đám
mây còn có quyền lực hơn mình, ngăn cả ánh sáng do mình chiếu ra. Và anh ước
muốn thành đám mây.
Ước sao được vậy. Mặt trời biến thành mây. Mây tha hồ bay
lang thang khắp đó đây. Mây che mặt trời. Mây che mát cho đồng ruộng, phố
phường. Tuy nhiên bay rồi anh cũng gặp phải núi. Núi cao đã ngăn mây lại. Anh
ta không thể bay tiếp được. Anh nghĩ, hóa ra núi còn có quyền lực hơn cả mây.
Và thế là anh ta ước mong thành núi. Phải cao như núi, vững như núi, hùng vĩ
như núi mới hơn được tất cả.
Mong ước - được nên. Mây biến thành núi. Từ nay, các đám mây
bay qua đều bị núi chặn lại. Anh chàng rất hả hê. Tuy nhiên sau một thời gian,
anh phát hiện ra các thợ đá bắt đầu đến phá núi. Họ xẻ núi lấy đá làm tượng,
xây công trình. Anh ta vô cùng đau đớn khi bị thợ đá xẻ thịt mình không thương
tiếc. Hóa ra mấy anh thợ đá bé xíu kia lại có quyền hơn cả núi. Và anh ta mơ
ước trở thàng anh thợ đá.
Núi biến thành anh thợ đá. Bây giờ anh thợ đá đã thật sự
thỏa mãn, thật sự vui sướng, thật sự hạnh phúc. Hàng ngày anh cần cù làm việc,
tạo ra các tác phẩm cho đời. Anh ăn những bữa ăn giản dị nhưng ấm cúng và đầy
tình yêu thương. Anh hoàn toàn mãn nguyện và biết rằng dù có là mặt trời, là
mây, là núi gì đi chăng nữa cũng không bằng là chính anh của bây giờ!
Ước muốn của con người vô tận. Nếu chúng ta biết sống thiểu
dục, biết hài lòng với những gì mình đang có, ngay bây giờ, ngay ở đây, thì
cuộc đời thật tuyệt diệu làm sao.
Mong gì thì mong, ham muốn lớn đến mấy không biết nhưng rất
có thể chúng ta phát hiện ra điểm xuất phát ban đầu mới là tuyệt vời nhất. Tôi
chợt nhớ đến câu thơ rất hay của Trịnh Công Sơn Đúng “đi đâu lang thang cho đời
mỏi mệt!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét