Bài liên quan: Chúng nó ăn uống thế này thưa Thủ tương ...!
Mai Thanh Hải
Nói tụi lít nhít học sinh vùng cao biên giới (mà mình cứ
quen mồm gọi là chúng nó) đói cơm, nhiều cán bộ cả Trung ương lẫn địa phương sẽ
giãy nảy lên, bảo “nói bậy”, bởi tụi đi học, từ bé đến lớn đều được chế độ của
Nhà nước.
Cái sự thiếu tý cơm hay cơm ăn với muối, với nước, với măng…
có chăng là do “cơ chế chính sách”, “việc triển khai thực hiện”, khiến tiền về
chậm, các cháu biết thịt thà – mì chính qua buổi “truy lĩnh” cuối năm mà thôi.
Và như thế, đừng trách Nhà nước!.
Ừ! Mà mình có trách đâu. Chính phủ mình đã lo hết thảy mọi
thứ, từ các cháu cho đến người nghèo, cũng cứ danh sách – đầu người mà rót
tiền, ấy chứ…
Nói chuyện ăn rồi, phải nói chuyện chuyện mặc, bởi cụm từ
“ăn mặc” luôn đi cùng với nhau.
Đi miền núi mãi rồi, cũng quen với cách rách rưới – phong
phanh của bọn trẻ. Nhưng cứ mùa đông, lên miền núi, nhìn chúng vẫn vậy chịu
rét, mới giật mình lẩn thẩn: “Hình như, cũng chưa có 1 quy định nào về việc hỗ
trợ cái mặc cho trẻ con, nhất là học sinh!”.
Hỏi cán bộ địa phương và giáo viên, ai cũng cười: “Cái bụng
còn chưa no, lo gì cái da!”, khiến mình lại buồn nẫu…Nẫu nhất khi nhìn bọn lít
nhít Mầm non cởi truồng lồng lộng, chim cò cứ phơi phới tung tăng. Nhiều người
liệt ra cả đống nguyên nhân, như: Đồng bào quen vậy rồi; để thế cho… nó mát;
chống tè dầm…
Nhưng với mình, nói thật là họa có điên, giời lạnh đến vài
độ C mà vẫn để con phong phanh không quần không áo, để nhìn chúng tím tái – run
rẩy?.. Chỉ có thể là thiếu thốn, đến mức không có tiền để mua đồ ấm cho con,
không xin đâu được đồ cũ cho con, mới đành để thế…
Dẫu biết, con trẻ vùng cao quen chịu khổ và cũng có sức đề
kháng cao, nhưng rút cục chúng vẫn là đứa trẻ, là con người chứ chả phải siêu
nhân – chiến binh chịu rét, nhịn đói làm tỷ điều siêu phàm vượt bậc…
Cứ qua quýt, lấp liếm theo cái kiểu “Ối Giời! Chúng nó quen
rồi”, “Sức đề kháng tốt lắm. Đứa nào không chịu được, bị loại ngay từ khi mới
sinh. Đứa nào sống, chấp mọi điều kiện”… nhưng thật ra, phải cắn răng lại mà
chịu đựng đấy.
Chính thế, lên mấy Đồn Biên phòng vùng cao, mang quần áo cũ
trẻ em lên, anh em Đội Vận động quần chúng quý lắm.
Chả là mỗi chuyến đi công tác xuống địa bàn, đồng bào rét
quá, toàn bế con chặn bộ đội giữa đường, xin cái mũ cái áo của anh em. Không
cho thì không đành mà cho thì rét lắm, suốt quãng đường vài ngày lăn lóc bản
này bản khác, rừng này rừng khác…
Nếu có ít quần áo trẻ em trong ba lô, lúc ấy giở ra, thì còn
gì bằng?..
Đại tá Phùng Tuấn, Phó Chính ủy Bộ đội Biên phòng Cao Bằng
cứ đau đáu cảnh: Xe Uoat chở ông lên triển khai công tác đầu năm trên đơn vị,
tụi trẻ con thấy xe ôtô cứ níu lấy, chìa tay xin áo; Lên Đồn, lại chứng kiến
cảnh bà con run rẩy kéo đến cổng Đồn Biên phòng, kêu ời ời: “Đồn ơi! Rét lắm!”…
và chính vì thế, bây giờ cứ sắp đến mùa rét, Đại tá Phùng Tuấn lại ký điện gửi
có đơn vị, yêu cầu vận động chiến sĩ hết nghĩa vụ nhường lại, cán bộ mới phát
quân trang thu gom, tất cả quần áo – chăn đệm – tất giầy.. tặng đồng bào, trước
mùa rét…
Nhưng vẫn không đủ.
Cái Chương trình “Áo ấm biên cương” be bé của tụi mình, mỗi
lần triển khai ở địa bàn nào đấy, ngoài số quần áo – khăn ủng đúng theo số
lượng học sinh (mà nhà trường, Biên phòng, chính quyền thống nhất, báo về), lúc
nào cũng lủng lẳng 1 bao hàng gọi là dự trữ, cũng toàn quần áo, để quàng thêm
cho những đứa trẻ rách áo, cởi truồng đứng bơ vơ bên đường hoặc không có trong danh
sách, đứng ngoài thèm khát nhìn các bạn được nhận quần áo mới…
Nhìn chúng nó cởi truồng giữa mùa đông, xót xa lắm. Có cảm
giác như vùng đất ấy, con người ấy trở lại thời hồng hoang, chỉ vỏ cây – áo lá
che thân.
Và quan trọng hơn, cảm giác như nòi giống cứ bị lụi bại đi
bởi chim cò tím tái, thông thống giữa gió lạnh, từ bên kia biên giới kèn kẹt
thổi sang…
Lo được cái ăn rồi, nhưng căn cơ gì mà không lo thêm cái
mặc, cho chính tương lai của đất liền, của vùng biên ải…
Không biết Thủ tướng của mình, đã bao giờ được chứng kiến
những cảnh này chưa?..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét