Công Thế (Trích 1)
“Gió đồng rửa mặt tha hương
Ta về quê chữa vết thương thị thành.” (Thơ:
Lương Tử Đức).
Một cây Rơm hiếm hoi ở Kỳ Giang (tết 2013) |
Ước sao quê tôi không bị lây vết thương khó chữa ấy.. Đấy là dự
cảm của nhà thơ. Và có chăng vẫn chỉ là ước vây thôi!...
Trong dòng xoáy hối hả của nền kính tế thị trường cuốn theo bao kiếp mưu sinh
vào vòng quay hối hả. Người người bươn trải, ruổi rong trong phù sinh, được
mất. Rồi một ngày bỗng thấy lặng lòng xao xuyến khi những nét văn hoá truyền
thồng Việt ngàn đời ngày một mai một rơi rụng. Và rồi đến lúc tĩnh lại bất chợt
thấy tiếc hối đến ngẩn ngơ vì cái vô tình, vô cảm của con người.
Khi những chiếc lá bàng rộm đỏ rời cành chao đảo, chơi vơi như những cánh diều
đứt dây rơi tràn mặt đường. Trời âm u, mưa bay lất phất, cũng là lúc gió bấc
nhoi nhói vút làn hơi lạnh bủa vây bao trùm khắp ngả. Cái lạnh luồn lỏi vào da
thịt cứ như kim châm dao cứa, làm cho người ta co ro, tay chân tê buốt lóng
ngóng. Vậy là đã ở cữ rét đậm, rét hại của tiết đại hàn rồi. Cái lạnh khắc
nghiệt của mùa đông làm cho tâm hồn ta trùng xuống giãn ra thư thái. Bất giác
ùa về nỗi bâng khuâng xâm lấn. Ờ đã chạp rồi nhỉ! Vậy là vươn cánh tay cảm giác
đã chạm vào hồn xuân vấn vít.
Tháng chạp của bao điều mong ước, buồn vui, bao nỗi nhớ nhung chờ đợi. Nhìn
cuốn lịch cứ hao gầy đi theo thời gian, chỉ còn ít ngày nữa là đến lễ Giáng
Sinh, thế là chẳng còn mấy là đến tết. Nhắc đến tết là lòng dạ cứ nóng lên bởi
những nguyên do khó tả. Cái được, cái mất, hiện tại và tương lai, nhưng rồi tất
cả cũng qua đi theo thời gian chỉ còn lại một vùng ký ức xanh rờn. Dù vui hay
buồn ký ức vẫn trung thành, đồng hành cùng ta trên con đường thiên lý cuộc đời.
Thời gian như bóng câu qua cửa một năm sắp trôi qua, bồn chồn xốn xang đến lạ.
Cái bồn chồn cứ nghèn nghẹn một nỗi niềm mang mang thắc thỏm của ngày xuân xum
vầy, đoàn tụ gia đình.
Tháng chạp là tháng cuối cùng của một năm tính theo âm lịch. Tháng tổng kết hết
một kỳ con giáp, hết một nấc thời gian theo kế hoạch, dự định, ước muốn của mỗi
người, mỗi gia đình. Suốt một năm bôn ba, tháng chạp mọi người lo thu vén công
việc sao cho nhanh gọn. Ít ai muốn công việc dây dưa qua năm sau, chỉ những
việc không đừng. Ai cũng muốn bước sang năm mới mọi thứ đều suôn sẻ, thông
hành, may mắn.
Người đi làm ăn xa phấn đấu dành dụm, cầu mong được số tiền kha khá để trang
trải nợ nần, gom góp sắm cái tết cho tươm tất cùng gia đình. Trẻ nhỏ mong thời
gian trôi nhanh, chúng đếm đốt ngón tay chờ từng ngày để được ông bà, bố mẹ cho
đi chợ tết. Người đi xa mong ngóng ngày về người ở nhà thấp thỏm chờ mong. Tất
cả niềm thương, nỗi nhớ cứ dồn tụ về tháng chạp da diết, ngọt ngào.
.......
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét