Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014

Người đàn bà đi nhặt mặt trời

Hoinhammit, 2/1/2014
Vô tình nhặt được bí kíp
Những ngày cuối năm bận rộn, anh em nhà nhammit cũng chỉ kịp alo ala hỏi thăm nhau chứ chẳng có thời gian bù khú. Thời buổi khó khăn là vậy. Nhớ chừng này năm ngoái cả đám đu đeo lấy nhau trong cái giá lạnh ở cao nguyên Bảo Lộc (đây và đây nữa) mà thèm… Than ôi thời kinh tế sung túc còn đâu !
Lâu không gặp nên kèn trống cũng ủ ê xếp xó, những giọng hát vàng, giọng thơ bạc vì thế mà cũng có phần èo uột theo. Cứ tình hình này nếu sắp tới không có tổ chức sự kiện để chấn hưng thì e cái văn hóa nham nhở của nhà nhammit coi chừng mai một bà con ợ.
Gần đây gặp nhau cả đám cũng chẳng hát được bài nào cho ra hồn, chán oải. Sáng nhất trong nhóm cũng chỉ mỗi thằng ku Kin là vẫn  còn mải mê ê ẩm tìm nguồn cảm hứng mới. Chín lần gặp nhau mới đây thì có đến mười lần hắn hát bài “Người đàn bà đi tìm nhặt mặt trời”. Say sưa lắm. Cảm xúc lắm. Nhưng khi hát xong thì cả bọn cũng chẳng hiểu hắn hát cái chi chi, xẩm hay chèo, sến hay tân nói chung là không thể cảm nổi với cái giọng éo eo ngăng ngẳng của ku.

Vợ hắn chầm chậm kể, anh Kin nhà em rứa đó, nói còn nỏ hỉu nói chi hát với hò. Hồi eng ý mới nghe bài ni eng ì lẩm nhẩm suốt cả ngày, sáng mở mắt chưa kịp đánh răng là vớ ngay điếu thuốc ra ngồi ngoài hiên ngơ ngẩn. Vợ Kin tủm tỉm khi nhớ lại lần đầu nghe đến bài này là bữa sáng đang dọn sân đằng trước. Nhà ku nuôi hai con chó một lớn một nhỏ, sợ cẩu tặc nó lưỡng mất nên nhốt vào trong sân thế là sáng nào cũng một mớ sản phẩm phải dọn cho lử ngài. Đang dọn cục to cục nhỏ các loại thì ku Kin nhà ta ra ngồi hút thuốc trước thềm nghêu ngao “Người đàn bà đi nhặt mặt trời /Trên đống bỏ hoang của loài người /Màn đêm che lối /Tưởng rằng nắng tươi /Sương đọng trên lá /Ngỡ giọt nắng rơi … mần chi nên tội”. Em nghe loáng thoáng câu được câu chăng nên cứ tưởng eng í hát trêu em mần chi nên tội mà đi nhặt…. Vậy là em tức điên sôi máu quảng toẹt cả mớ ra sân nói nên tội thì eng đi mà dọn đê, sèm mô nựa, sèm mô nựa…  rồi ôm mặt huhuhu huhu... Mẹt kể eng ku Kin mất những ba ngày sáu đêm mới làm lành và giải thích được với vợ ku về vụ ni. Đến bi chừ thì cả hai đều rất thích bài hát và tức nhiên là từ đó trở đi sáng nào ku cũng vừa dọn sân vừa hát vang “ Người đàn bà đi nhặt mặt trời ...”  còn mẹt Kin thì rung giò bắt nhịp “Mần chi nên tội! Làm gì nên tội!”. Hehe !

Lịa nói chuyện bài hát “ Người đàn bà đi nhặt mặt trời”
Mới nghe qua bài hát này cứ tưởng đây là một bài hát rất cũ bởi từ giai điệu và ca từ đều phảng phất buồn, sâu lắng… kiểu đặc trưng của thế kỷ trước, tuy nhiên đây là một bài hát khá mới (2002). Điều khá đặc biệt là Đức Tiến, tác giả của ca khúc với những ca từ khá già dặn này lại là người rất trẻ tuổi đời, anh sáng tác ca khúc này khi chỉ mới 20 tuổi.


Anh chia sẻ: Tôi đã bắt gặp hình ảnh của những người phụ nữ với ánh mắt mỏi mòn tại nhà chờ xe buýt, những cô gái trong bóng đêm, những người đàn bà nhặt rác. Lúc đó, tôi cảm thấy mình phải chia sẻ với họ. Và bài hát Người đàn bà đi nhặt mặt trời là một sự chia sẻ. Mặt trời chính là hạnh phúc. Và những người phụ nữ tôi gặp đã bất hạnh không có được hạnh phúc. Họ phải đi nhặt nhạnh hạnh phúc của người khác vương vãi. Không ít người trong họ tự đánh mất hạnh phúc của mình. Họ từng sống với những ước mơ. Chính những ước mơ viễn vông như là “tuổi xanh khát nắng” nhưng “đời cháy da” đã thiêu chết họ. Người phụ nữ như đứng “trên đống bỏ hoang mà lầm thiên đàng”.


Có lẽ chúng ta cũng chẳng cần phải đọc những lời chia sẻ này vì chính bài hát nói được nhiều hơn thế và mỗi người nghe đều cảm nhận được rất nhiều về những thân phận, về cuộc đời. Và bài hát thực sự hay khi mỗi người nghe lại có những cảm nhận riêng của mình, tìm thấy riêng cho mình những cảm xúc sống. 
Cám ơn vợ chồng ku Kin đã mang đến cho bạn bè những điều mới lạ từ những thứ bình thường tưởng như ai cũng biết ví như bài hát này vậy. Tức nhiên là cám ơn cả câu chuyện kể thú vị của vợ chồng ku về một buổi sáng đi “nhặt” k…  đã vô tình chạm được bài hát.


NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI NHẶT MẶT TRỜI
Người đàn bà đi nhặt mặt trời 
Trên đống bỏ hoang của loài người 
Màn đêm che lối 
Tưởng rằng nắng tươi 
Sương đọng trên lá 
Ngỡ giọt nắng rơi 
Quên hết vì đâu 
Đời mình nên tội 

Người đàn bà đi nhặt cuộc tình 
Không nhớ người quen bỏ mặc mình 
Tuổi xanh khát nắng 
Giữa đời cháy da 
Đưa mặt lên khóc 
Thương tình xót xa 
Hay khóc người xưa 
Lệ nào cho vưà 

Người đàn bà đi nhặt đời mình 
Trên đống bỏ hoang đầy tội tình 
Cỏ cây như đưa 
Mơ hồ biết đâu 
Con đường đêm vắng 
Côn trùng ruỗi nhau 
Chia chát niềm đau 
Đời người phai màu 

Người đàn bà đi nhặt mặt trời 
Hong ấm tình yêu của loài người 
Buồn thương nơi ấy 
Có người hóa điên 
Quen mùi chăn gối 
Nhưng chẳng nhớ tên 
Trên đống bỏ hoang mà lầm thiên đàng 
Trên đống bỏ hoang mà lầm thiên đàng

Lời tác giả Đức Tiến: "20 tuổi, lứa tuổi nhiều mơ ước, hoài bão và cũng không ít tuyệt vọng nhiều khi chán chường, bản năng thượng đế ban cho tôi phải biết vượt qua! nhưng tôi chợt nhận thấy khả năng vượt qua mình quá tầm thường so với những người đàn bà! họ nhặt nhạnh, gom góp, tích cóp....họ có tất cả, nhiều hơn cả những gì thượng đế ban cho họ,tất cả chỉ cho một lần nhận về yêu thương! bài hát này tôi viết như lời kính phục của tôi đến với tất cả những người đàn bà trên thế giới này!"



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét