Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

K91/94 - Hai mươi năm ngày ra trường (P3)


GIÂY PHÚT CHIA TAY
Hoinhammit, 7/7/2014
Sáng nay khi mặt trời vừa lấp ló được hơn cơn sào rưỡi thì dòng trạng thái facebook bạn TH đã ướt đầm những cảm xúc qua bài thơ "Giây phút chia tay". 



Nụ hôn yêu xin gửi vào muôn tuổi
Hẹn ngày về trên một lối không xa
Vì hôm nay có dòng lệ ướt nhòa
Của cuộc tình đã qua không trở lại

Nín đi em cớ sao mà khóc mãi

                                                   ..."

Những ai trải qua mấy ngày bên nhau trong dịp gặp mặt hai mươi năm ngày ra trường chắc không thể cầm lòng khi đọc những câu thơ này. Một thủa học trò, một thời áo trắng, thời mà tưởng như đã xa mãi, khuất dấu trong ký ức và ngủ quên dưới lớp bụi thời gian. Nhưng không, bao hình ảnh, cảm xúc vẫn nghẹn ngào và dâng đầy trong lòng hôm nay. Có thể có hoặc không một mối tình từ thủa ấy nhưng có lẽ trong tim mọi người vẫn thấp thoáng những hình bóng của ai đó với bao cảm xúc trong veo về một thời hoa lửa. 

Thử hỏi thủa ấy mấy ai trong chúng ta  đã "cháy hết mình cánh phượng nhẹ nhàng rơi" ? E chắc đa phần là không nên sau hai mươi năm gặp lại vẫn ứ trào những màu nhớ đã chẳng kịp thắp lên mùa hạ năm nào. Nửa đêm qua, facebook của bạn NB bỗng sáng đèn đến như muốn níu thời gian để được cháy hết mình những năm tháng tuổi trẻ đó "Có những lúc Tớ buồn như trái chín / Rụng xuống những nơi không cần rụng bao giờ !".

Bạn thân hỡi! Chia tay hôm nay và hẹn gặp lại gặp mai, hãy luôn mang theo mình những tình cảm, những ký ức về thủa xưa vì đó là những gì quý giá và đẹp đẽ nhất trong cuộc đời của mỗi người.

Giây phút chia tay

Lau nước mắt đi em đừng khóc
Chuyện tình mình chỉ đến thế mà thôi

Dẫu mai đây mỗi đứa một phương trời

Cũng đừng trách ai là người có lỗi


Nụ hôn yêu xin gửi vào muôn tuổi
Hẹn ngày về trên một lối không xa

Vì hôm nay có dòng lệ ướt nhòa

Của cuộc tình đã qua không trở lại


Nín đi em cớ sao mà khóc mãi
Gọi cuộc đời ngang trái bằng đắng cay

Mới ngày nào còn tay bước trong tay

Đời giấc mộng, ai hay giờ ly biệt


Vì lời yêu đôi ta chưa hiểu hết?
Vì vội vàng giây phút đến bên nhau?

Vì nồng say trong cái thủa ban đầu?

Hay tại nắng không hồng màu tình ái


Biết làm sao, ôi đôi tim khờ dại
Tuổi bột bồng của mãi mãi mai sau

Bước chân đi cả trời úa u sầu

Ngoảnh mặt lại muôn nỗi đau tràn ứ


Đành thế thôi phải nói tiếng giã từ
Khi đôi ta không còn như lúc trước

Cuộc đời đây làm sao mà khác được

Khi mỗi người có một hướng đi riêng


Thôi đừng buồn đừng khóc nữa chi em
Đường phía trước đầy hoa và gió nắng

Sau cuộc tình này bao trĩu nặng

Sẽ có người chung ngọt đắng cùng em


Đừng để trời mất muôn ánh sao đêm
Khi đôi mắt đen huyền không lấp lánh

Đừng để đất bốn mùa thành đông lạnh

Khi tim hồng lụn tắt lửa yêu đương


Lối em đi có hoa nở muôn hường
Có nghị lực, kiên cường và tha thứ

Có lời chúc bình yên từ muôn thủa

Của một người không thể bước cùng em


Nín đi em tình ái chẳng say mềm!
Các bạn ở lại mạnh giỏi nha, Hà dzìa zới ZỢ đơi...

Đường phía trước đầy hoa và gió nắng
Em nín đi hẹn mùa quýt sang năm. Hic..!

Hằng ơi ! Nhớ biên thư cho mình với nhé... Nhớ cậu


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét