Nguyễn Quang Vinh
Nữ BTV Ngoc Bích đưa tin bão Haiyan được cộng đồng mạng rất quý mến |
Thứ nhất là thở phào đã, điếm bão đã không vào, nói chung là
không vào đâu, ngay lúc này, điểm đầu đất nước là Móng Cái, Quảng Ninh thì chỉ
là cấp 6, cấp 7, thế là ổn so với hai chữ "siêu bão".
Trong cái thứ nhất này,mấy hôm xem ti vi từ ti vi to đến ti vi nhỏ, chợt trong
đầu xuất hiện một sự liên hệ không...nhẹ: Là cứ mỗi cơn bão, mỗi trận lũ, dù
năm đó mấy cơn thì mấy cơn, các bác, các chú, các anh, các chị trong các bạn chỉ
đạo vô cùng đông đảo từ to tới nhỏ, ai cũng khoác trên mình áo mưa mới, áo phao
mới, mũ mới, ủng mới, giày dép mới, mới tỉnh tươm, và dù không mưa thì các bác,
các chú, các anh, các chị vẫn mang, nhìn cái biết ngay ban chỉ đạo.
Mình là cái thằng quê mùa, mắc phải cái bệnh hay vị chi là,
nhẩm nhẩm, tính tính, mỗi lúc cơn bão, cơn lũ đến, tính tính đếm đếm cả ngàn,
cả ngàn các bác các chú, các anh, các chị được cấp phát đồ quân tư trang, gọi
chung là quân tư trang chỉ đạo, không nhiều nhặn lắm đâu nhỉ, bà con nhỉ, nhưng
cũng cả núi tiền. Chuyện nhỏ ấy có thực sự như con...thỏ không ta?
Thứ hai là....Vui lắm nha, các anh các chị nhà các loại đài,
bão chưa, mưa chưa, lũ chưa nhưng hễ đưa tin ở hiện trường là y như phải tìm
cho được cái bối cảnh rất chi là sắp bão, rất chi là sắp lut, trời có khi đang
nắng nha, vẫn có chị xắn quần kiếm cái vũng nước để nói nha, nhiều chỗ khô ráo
đẹp đẽ vẫn đưa nhân vật lội lội ở chỗ ngập rồi mới phỏng vấn nha. Một lần mình
thấy thế này, lũ ngập thật, nhưng cái chỗ mọi người đứng thì cao ráo lắm, thế
mà em nhà đài vẫn cương quyết ấn bác lãnh đạo ra sân, ấn cho tới khi nước ngập
tới đầu gối thì mới chịu vừa phỏng vừa vấn khăn. Có đôi khi giữa bao nhiêu bề
bộn công việc, người ta vẫn không quên diễn nhỉ.
Tin mới nhất mà mới nghe phát biết cũ mèm vì ai cũng biết
chắc chắn là như rứa, đó là cả 6 điều tra viên vụ án oan 10 năm của ông Nguyễn
Thanh Chấn đều nhất mực từ chối....ép cung. Nhất mực. Nhất mực. Nhất mực. Bây
giờ thì hóa ra ông Chấn điên nhỉ, bỗng không ai ép cung ông, mọi người đều nhẹ
nhàng với ông, tìm mọi cách gỡ tội cho ông, động viên ông dịu dàng, nhẹ nhàng,
êm ái, thế mà cái ông này cứ nhảy đựng lên chính là em giết người, chính là em
đã cầm dao, chính là em đã cướp, giết hiếp một phụ nữ....rồi 10 năm sau, ổng
khóc vì được giải oan. Ô hô. Cái ông này hay nhỉ, người ta có ép đâu, người ta
có khảo đâu, người ta có bức đâu, người ta có mần chi mà ông tự nhận giết
người? Nhỉ?
Lai đọc lung tung lang tang đủ thứ ý kiến lung tung lang về
các nhà ngoại cảm zởm hay không zởm, lừa hay không lừa, chợt nhận ra điều này:
Hóa ra sức mạnh của bác các cô có họ và tên là Ngoai Văn Cảm, hoặc Ngoại Thị
Hồng Cảm to ghê ta, nói chuyện khơi khơi với người thiên cổ, nói chuyện tay đôi
khơi khơi với cả mấy ông Vua ngày xửa ngày xưa, rồi không biết răng, cứ tìm
được 2 mộ thì ông ngoại cảm, bà ngoai cảm chia ra thành bốn cốt và khẳng định,
nghe tui đi, tin tui đi, liệt sĩ họ cho nhau, họ chia sẻ xương cốt cho nhau,
đưa về đi, chôn cất đi, và nói như cái ông Khanh tiến sĩ ở cái Hiệp hội tâm
linh chi chi đó, mấy ngày này gắng sức bảo về các chị, các anh ngoại cảm, rằng,
mộ liệt sĩ bị chia hai, chia ba là ý nguyện của các liệt sĩ bàn bạc đề xuất với
nhà ngoại cảm, chứ không ai lừa, không ai đảo, không ai xén, không ai bớt, đó
là nhân văn, nhân văn, nhân văn. Nghe mà muốn cho ông ấy một động tác để ông
được...văng răng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét