Sưu tầm FB
“Thư gửi vợ mùa World Cup
Gửi vợ muôn vàn
kính yêu, vầng thái dương không bao giờ lặn của anh; gấu mẹ vĩ đại của 2 con;
chủ sở hữu hợp pháp và duy nhất có chủ quyền không thể tranh cãi, có quyền chủ
quyền và quyền tài phán đối với mọi thành viên, mọi tài sản trong gia đình!
Thế là mùa World
Cup lại về. Đó là lúc đám thị dân được hưởng bầu không khí sặc sụa khói đốt rơm
rạ có tên khoa học là “mù quang hóa”, mà đồng bào ngoại thành mến thương gửi tặng
chút hương đồng gió nội. Khi cái nắng ấm áp của tháng Sáu, kết hợp với hội tụ
gió phơn trên cao, cộng hưởng cùng nhiệt lượng tỏa ra từ hàng triệu máy điều
hòa, tạo ra một mùa Hè nhiệt đới nóng bỏng và cuồng say.
Khi đó, trên mặt hồ
Tây thơ mộng xuất hiện những tấm biển “100k/giờ” nằm e ấp ở góc đầm sen, mời gọi
hàng đàn chị em từ U20 đến U60 đến khoe nhan sắc hay những thứ từng là nhan sắc
cùng hoa sen, tạo nên hiện tượng thiên nhiên kỳ quái “cá sấu xâm thực hồ Tây” rầm
rộ gần đây.
Và lúc anh thấy vợ
tấp tểnh choàng yếm đào lên tấm thân ngọc ngà, đã quy đồng mẫu số cả 3 vòng, ôm
bó sen hồng đứng nghiêng nghiêng e ấp như xiếc voi hôm 1/6 thì anh biết rằng
mùa sen đã về, mùa World Cup đã về, mà chẳng cần phải đọc lá thư vợ gửi ngày
hôm qua.
Vợ yêu của anh!
Anh biết, từ đêm
nay, vợ sẽ mất ngủ. Nhưng sự mất ngủ của người đàn bà mùa World Cup thật kỳ diệu.
Nó không vật vã, hoang hoải như những thiếu phụ đêm đêm ngồi bó gối thu lu trên
trên chiếc giường vì chồng suy thận ở các clip quảng cáo thuốc tráng tinh bổ thận.
Đó là sự mất ngủ
thiêng liêng đầy tính nữ vì vợ sẽ phải xắn tay vào bếp phục vụ đám khán giả miệng
khô khốc, bụng trống rỗng vì la hét. Đó là sự mất ngủ mang đậm thiên chức bà nội
trợ vì những tiếng hô bàn thắng mà lòng rối bời vì biết rằng một loạt bia vừa
khui rôm rốp, đồng nghĩa với 50% học phí bơi Hè của thằng út đã bay hơi.
Vợ yêu ơi!
Có thể em ghét
World Cup và bóng đá. Nhưng là một thằng đàn ông mà không mê bóng đá thì vứt,
không biết tận hưởng những ngày hội túc cầu như World Cup thì vứt. Em đã bao giờ
được cùng một lúc có 22 người đàn ông tranh cướp chưa? Em đã bao giờ là niềm
khát khao, thèm thuồng của 32 đội tuyển tham dự và hơn 100 đội khác đứng chầu
rìa chưa?
World Cup thật tuyệt
vời. Mới cách đây vài hôm thôi, World Cup đã khiến một ông bầu đứng trước vành
móng ngựa nghe tuyên án, thốt lên nguyện vọng muốn được sống đến ngày đội tuyển
Việt Nam dự World Cup thay vì nói những thứ quan trọng. Với đàn ông, còn gì
quan trọng bằng World Cup nữa!
Tất nhiên, đối với
anh, vợ yêu là quan trọng nhất. Rõ ràng thế, bởi đàn ông chào đời để sống với mẹ,
rồi lại chào mẹ để sống với vợ. Nhưng trong một tháng tới, anh buộc lòng phải tạm
chào vợ để sống với World Cup. Còn xin học cho con chứ gì, năm nào mà chả xin học.
Nhà mất nước chứ gì, tháng nào mà chả mất. Vợ chồng gần gũi chứ gì, tối nào mà
chả gần gũi. Nhưng World Cup phải đợi 4 năm mới có 1 lần em nhé.
Anh mong em đừng
khóc và hờn dỗi, để vợ chồng mình bước vào kỳ World Cup thứ 3 êm đẹp. Anh hứa,
kỳ World Cup 2022, anh sẽ làm Đám cưới bạc cho em thật hoành tráng.
Hẹn gặp lại em sau
30 ngày nữa!
Hôn vợ
TRẦN ĐỎ ĐEN”.
THƯ GỬI CHỒNG YÊU
Một mùa World Cup nữa lại
đến, cho dù em vẫn chưa hết bàng hoàng vì dư chấn của mùa Hè Nam Phi 4 năm
trước. Trong cơn mơ của em vẫn in đậm hình bóng của cái tivi LED 42 inch, cái
xe tay ga cốp to đựng thích ơi là thích và cả chiếc tủ lạnh side-by-side “chứa
cả mùa hè trong nhà bạn” nhưng không thể ở nhà bạn đến hết hè.
Thời gian đúng là quay
thoăn thoắt như đồng hồ công tơ điện chồng yêu nhỉ. Mới đóng tiền tháng trước
mà đã lại thấy thập thò bóng dáng anh thu tiền điện ngoài cửa. Nói đến điện, em
mới nhớ ra hai máy biến áp của trạm biến áp 500kV ở ta vừa đồng loạt “lăn ra
chết” ngay khi trôi hạn bảo hành. Thế có toi không cơ chứ, hè này, điện phập
phù kết hợp với đường ống nước vỡ thì đúng là mùa thảm họa chứ mùa lễ hội lớn
nhất hành tinh cái gì.
Mà em cũng chẳng hiểu tại
sao cái ông Blatter ấy cứ nhè mùa hè mà tổ chức World Cup nhỉ? Cả một tháng
trời chồng yêu “ăn-uống-ngủ cùng bóng đá” thì lấy ai đưa đón con đi học hè; lấy
ai đi xếp hàng thâu đêm để nộp hồ sơ cho thằng nhỏ vào mẫu giáo, con lớn lên
cấp 2.
Rồi trăm thứ bà rằn công to
việc nhỏ trong nhà lại do em làm hết mà thôi, bởi chồng yêu chỉ “hằng ngày đi
kiếm tiền, rồi về nằm ườn ra đấy, lúc gọi ăn cơm còn bảo đợi tao tí” như trong
bài văn con bé viết tả bố. À mà nhà trường lại nhắc đến chuyện nộp tiền rồi
đấy.
Chồng yêu!
Nói đến tiền là vợ sợ lắm.
Hôm nọ, nghe chồng “chém gió” với bọn bạn ở quán bia hơi con Béo là “World Cup
này là cơ hội kiếm tiền” mà vợ cứ giật mình thon thót, thấy đám đồ đạc trong
nhà đã đội nón sẵn sàng, chỉ chờ hiệu lệnh “bóng rung, nhà tung” là bước đều
bước sang nhà hàng xóm. Tiền mang về nhà chẳng có, chỉ thấy tiền nhà bốc hơi.
Chắc chồng vẫn nhớ cảnh
cuối năm 2010, khi hai đứa trẻ nhà mình đập lợn đất, chúng đã khóc như cha chết
khi thấy trong con lợn chỉ toàn giấy vụn. Chúng có biết đâu rằng tiền tiết kiệm
đã biến thành giấy vụn vì bố chúng trót tin Pháp sẽ qua vòng bảng. Em cũng khóc
như tiền đạo Jong Tae-se, khi dây chuyền vàng của bà ngoại tặng hôm cưới bị
chồng giật đứt ngay trên cổ vì trọng tài không công nhận bàn thắng của Anh vào
lưới Đức.
Chỉ còn 1 ngày nữa là World
Cup diễn ra, lòng em vô cùng bất an khi nghe chồng yêu phân tích: “Brazil không
thể vô địch trên sân nhà vì lịch sử thất bại năm 1950 sẽ lặp lại”. Nhưng chồng
ơi, lịch sử là thứ không đáng để đặt lòng tin. Bởi nếu lịch sử đáng tin thì làm
sao lại có chuyện chỉ có 1 thí sinh đăng ký thi tốt nghiệp PTTH với môn lịch
sử.
Với em, World Cup chỉ có
hai điều đáng tin: Pele đoán toàn sai và chồng đánh toàn thua. Chồng yêu, hãy
nhớ tâm nguyện của em mùa Hè này: “Em không muốn chồng đem phòng khách của
người khác về làm toilet nhà mình. Em chỉ muốn khi World Cup trôi qua, tài sản
nhà mình vẫn là của mình thôi”. Thế thôi!
Hôn chồng.
CÙ THỊ HẬU VỆ"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét