(Có 2 cách để bị lừa dối. Một là tin vào những điều không thực;
hai là không chịu tin vào những điều thực – There are two ways to be fooled.
One is to believe what isn’t true; the other is to refuse to believe what is
true – Soren Kierkegaard)
Những năm đầu tiên khi làm cho Eisenberg, tôi thường được đi
gặp những đại gia nổi tiếng của châu Á và Nam Mỹ. Thậm chí cả vài vị nguyên thủ
quốc gia. Những lần như vậy, tôi rất phấn khích, tự hào và có thể nói là thích
khoe khoang…cùng các bạn đồng nghiệp, gia đình và đối tác. Một lần, ông boss
kéo tôi đi ăn trưa và kể cho tôi nghe một câu chuyện.
Dọc đường, giáo dân đều cúi rạp người khi tượng Chúa đi qua.
Con lừa rất khoái trá mỗi khi nhận được những thờ phụng và sùng bái. Cho đến một
ngày, anh hàng xóm mượn con lừa của nhà thờ để qua một làng khác mua sắm. Vẫn
con đường cũ, vẫn những giáo dân xưa…nhưng không ai buồn nhìn con lừa chứ đừng
nói đến chuyện chấp tay lạy. Con lừa vỡ lẽ rằng không phải “con lừa” mà là hào
quang của “tượng Chúa” đã tạo nên sự khác biệt.
Tôi tỉnh người…và còn tỉnh hơn nữa, khi hết làm cho
Eisenberg. Những cú phone gọi đến các đại gia đã từng ca tụng và tiếp đãi thân
thiết tôi trong những bữa tiệc không bao giờ qua khỏi screening của các trợ lý.
Con lừa lại trở thành …con lừa.
Một điểm yếu của tuổi trẻ là hay lầm lẫn những gì mình thực
sự làm chủ và những gì do người khác nhờ mang dùm.
Trong một nền kinh tế mà mọi chuyện của xã hội đều được vận
hành bởi “quan hệ với quyền lực” thì phần lớn con lừa đều mang chung một ảo tường
về giá trị và thực chất của con người mình. Với ngôn ngữ phương Tây, con lừa
thường tượng trưng cho sự ngu xuẩn. Ở Việt Nam, chữ “lừa” còn mang thêm vài
thâm ý: mong là cái bề ngoài nhờ quyền lực có thể làm mù mắt người ngoài hay “lừa”
chính mình về sự giá trị thực sự của bản thân.
Một thí dụ gần đây là Chu Vĩnh Khang hay Bạc Hy Lai của
Trung Quốc. Với tài sản thâu tóm khoảng 25 tỷ đô la cho 2 gia đình và một vị thế
chánh trị gần như tuyệt đối vì nắm bộ máy công an và tuyên truyền, hai ông là
hai đỉnh cao của xã hội lừa. Bây giờ, con lừa lại trở thành …con lừa, và
sắp bị hy sinh.
Gần đây, vì tuổi tác mình đã cao, nên tôi hay gặp những
cựu quan chức về hưu sau một thời lừng lẫy. Họ vẫn còn nhiều hoang tưởng về quyền
lực, về trí khôn, về ảnh hưởng…Cũng may là phần lớn đã “hạ cánh an toàn”, giấu
diếm được ít nhiều tiền bạc và tài sản, nên cũng còn điếu đóm vây quanh. Mất đi
những thứ này thì họ sẽ chỉ biết cam phận…như hàng chục triệu con lừa họ đã
sinh sản ra suốt vài chục năm qua.
Doanh nghiệp cũng không khác gì hơn con người. Lợi nhuận tạo
ra từ những phi vụ dựa trên quan hệ với quyền lực thì không thể nào bền vững
hay đem ứng dụng vào một môi trường kinh doanh khác. Tôi gặp vài đại gia Trung
Quốc và Việt Nam, sau khi bị thất sủng và mất tài sản, thu góp vài chục triệu
đô la qua Mỹ tìm đường làm ăn. Họ cũng năng động và cố gắng nhưng họ nhận rõ rằng
kỹ năng và kinh nghiệm của họ không thích hợp (nói nôm na là không có quan chức
Mỹ nào chịu chống lưng để cùng đi đường tắt); nên cuối cùng, họ đem tiền quay về
nước hay tìm đến những xứ xa xôi tận châu Phi hay Trung Đông nơi “phong bì” vẫn
là một văn hóa.
Cái giá trị thực của một doanh nghiệp (như con người) là những
tài sản mềm: sáng tạo, thương hiệu, uy tín, thị phần, cách phục vụ khách hàng,
sản phầm chất lượng, công nghệ know-how, đội ngũ quản lý. Không phải vài miếng
đất cướp từ nông dân hay nhà máy xây bằng tiền OPM của ngân hàng qua các định
giá giả tạo.
Một quốc gia cũng có những giá trị tương tự. Nếu một chế độ
không đặt nền tảng dựa trên hạnh phúc thực của người dân, đo lường bằng thu nhập
và tự do; nếu một chế độ không coi trọng danh dự, trung thực và minh bạch; mà
chỉ dựa trên quyền lực đán áp, nhất là từ chỉ thị của nước ngoài…thì con lừa quốc
gia sẽ tụt hậu lần lần cho đến một ngày “tượng… lãnh đạo” không còn chất thánh.
Và… con lừa lại trở thành …con lừa (nghĩa đen và trắng).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét