Mr. Phương Hoa |
BBT: Hôm qua Hà Nội tưng bừng
pháo hoa, người người nô nức đổ ra đường ăn mừng 60 năm giải phóng thủ đô và thế
là... kẹt đường đến tận nửa đêm. Đúng là rất Hà Nội, thanh lịch và không vội được
đâu. Nửa đêm mở hộp thư, nhận được bài viết của Mr Ku Thủ
đô làm người trôi dài ra tận Hà Nội. Cảm giác như đang hòa vào góc phố hàng cây để thở cái không khí se se lạnh
và thoang thoảng mùi hoa sữa vậy. Ku dặn kiếm vài cái hình ảnh gắn vô bài viết
cho nó phong phú nhưng chắc chẳng cần vì đã có quá nhiều hình ảnh về một Hà Nội nên
thơ trong dòng cảm xúc của ku rồi.
Mới xa HN một ngày mà đã nhớ vậy sao ku ơi ...
VIẾT CHO NGƯỜI XA HÀ NỘI
Phương Hoa
Chủ nhật, vào Sài Gòn mừng gia đình ông giáo già xuất được
quả bom hơn 35 năm tuổi. Đêm “dựng rạp”, khi rượu đã mềm môi, anh trai trẻ ôm
đàn dặt dìu:
“Tôi xa Hà Nội năm lên mười tám, khi vừa biết yêu/ Bao nhiêu mộng
đẹp yêu thương thành khói tan theo mây chiều/ Hà Nội ơi, nào biết ra sao bây giờ/Ai
đứng trông ai ven hồ, khua nước trong như ngày xưa…”. Tự dưng có tiếng thở dài,
rồi tiếng ai nức nở…không gian trầm lắng …
Hóa ra ngồi quanh tôi toàn dân “Thạch Đùm” cả, có anh sinh
viên nghèo phải nghỉ học từ năm thứ 2 Nhạc viện, có cô thợ may bỏ phố theo chồng
về quê… Và cả vợ chồng ông giáo già kia nữa, Hà Nội là nơi họ bắt đầu tình yêu,
nơi những đứa con cất tiếng khóc chào đời, cũng là nơi gieo những nỗi đau để họ
dứt lòng ra đi hai mươi năm trước…Và những “Nhớ mùa thu Hà Nội”, “Hà Nội mùa vắng
những cơn mưa”, “Gửi người em gái”… cứ thế cất lên, để lòng ai cũng ngỡ mình
đang hát giữa trời thu Hà Nội.
Hà Nội đã cuối thu rồi? Buổi sớm mai tiết trời se se lạnh,
cái cảm giác rất riêng mà người nghệ sỹ phải mô tả nó bằng những ngôn từ hay
giai điệu hết sức tinh tế: “ …Đã nghe rét mướt luồn trong gió..”, “…Gió heo may
khiến ta lại nhớ nhà/ Nhớ em đấy/
Cùng gốc bàng những hàng cây cơm nguội/ Nước mặt hồ run rẩy/Hàng liễu đợi chờ
chút nắng dại hoàng hôn…”. Chiều về cà phê bệt trên phố Nguyễn Du, nhìn những
chiếc lá rơi cũng khẽ khàng như ra dấu mình cũng rơi “thanh lịch”. Rồi phố lên
đèn là khi thoảng hương hoa sữa…Có ông bạn lãng mạn hơn còn xách máy lang
thang, bắt cho được “cây cơm nguội vàng và cây bàng lá đỏ nằm kề bên nhau…”
, “căn nhà đổ” nơi Hoài Vũ lắng nghe “tiếng
dương cầm”, gánh hoa cúc nhuộm vàng con phố cổ, hay văng vẳng tiếng rao có mùi
thơm cốm xanh gói trong lá sen tơ…
Tôi nhớ những buổi chờ em xem lễ. Nhưng làm sao tôi tả được
cái man mác, cái se se, hay tiếng ngân vang, ngân vang, ngân vang ….chuông nhà
thờ trong sáng thu?
Rượu nhạt, đêm tàn… Ông giáo già vẫn trầm ngâm bên bàn viết.
Tôi chợt nhận ra rằng mình đã nhớ dù mới vừa xa…
Bài đọc thêm: KU THỦ ĐÔ
Ông Đồ Chiểu có hai câu về tích Bá Nha-Tử Kỳ như sau:
Trả lờiXóa…Than rằng Lưu thủy Cao san,
Ngày nào nghe đặng tiếng đàn tri âm…