Bài Chôm của Phọt Phẹt
.... . Hồi đó bà nội tôi còn sống. Cả mùa đông bà không đi đâu mà
chỉ ngồi ru rú trong nhà bên đống củi gộc âm ỉ cháy. Bà mặc cái áo bông, quàng
thêm cả cái chăn chiên, bó gối rung rung như sài giật mà xuýt xoa cho cái rét.
Ngôn lời như bao mùa đông đi qua, đại khái như hừ hừ, sao mà rét thế. Hễ không
có việc gì thì cả nhà lại quây bên đống lửa, tay xòe ra hứng chút hơi nồng, xoa
xoa rồi vỗ bem bép vào mặt. Những thớ thịt căng ra, nứt thành đường như những vết
chim di. Hanh khô lại thêm nứt nẻ nên khó chịu lắm nhưng chẳng thuốc nào bôi.
Bà bảo bọn tôi đái vào tay rồi vã lên cho đỡ rát. Nước tiểu nó làm nên mặt mũi
tôi như bây giờ và thi thoảng vẫn dùng lại bài cũ dù nhà không thiếu kem bôi.
Thế nên có vai ấp má kề với tình iêu nào trong đông giá, xin đừng chê khai mà
xa lánh tôi ra khà khà.
Một mùa đông tôi tắm nhõn ba lần, ứng với cái thai kỳ ( chu
kỳ chứ nhỉ?) của thời tiết. Mỗi một bận thế tôi có cảm tưởng như là một cuộc
tra tấn thời cổ sử kinh hoàng. Mẹ tôi đun một nồi nước to với năm bảy viên đá kỳ
cho từng bộ phận. Tắm trong nhà thì ướt, xuống bếp thì không biết đun nấu vào
đâu nên bà dựng phên bằng cót ra một nơi khuất gió làm nhà tắm. Bà pha nước cho
âm ấm, thay vì tắm tay chân trước thì lại đè nghiến đầu ra mà gội. Bằng bồ kết
thôi, bốn năm bận mà tóc vẫn rít không tài nào chải nổi. Sau đó mới đến các bộ
phận khác, chỗ nào bà cũng rất tỉ mẩn và kỳ công, y như một gã đồ tể chuyên
nghiệp làm lông một con lợn. Những nơi như mang tai hay bẹn và các kẽ móng chân
bà dùng những viên đá kỳ nho nhỏ. Những chỗ lớn lao hơn bà dùng viên nhơ nhỡ
thôi. Còn cái loại như lưng hay bụng bà dùng viên đại tướng, chà sát lên đỏ au
cho bật máu mới thôi. Ghét nhiều lắm, mỗi bận tắm xong chúng bám thành lớp
loang trên nền đất. Bà hay trêu là dùng bón cây còn tốt hơn cả phù sa. Tắm xong
thời thích lắm, người cứ nhẹ bẫng đi. Và trong suốt cuộc tra tấn đó mỗi khi cần
thêm nước sôi mà lũ em tôi bận nghịch nhau mang ra chậm thì khỏi phải tả các
anh cũng hay, răng cứ gọi là đá vào nhau chan chát. Tôi có bận tí nữa còn cắn
phải lưỡi. Mẹ tiên sư!
Nhiều đứa cùng trang lứa hỏi tôi sao mùa đông bây giờ không
lạnh. Tổ sư chúng nó chứ, cơm diệu phủ phê nốc đẫy tễ, xênh xang áo mũ, ngủ có người
ôm thơm nhức nhối thì lạnh nó chui vầu đằng đít à. Các anh cứ phải nhớ cho, đói
là rét. Giờ no đủ nên mọi nhẽ ấm áp lên là chuyện thường. Từ thời tiết cho đến...tình
iêu, các cái. Cũng như tôi thôi, hơi béo nên đông giá bận độc mỗi cái sơ - mi
xoàng và thêm cái áo vét mỏng. Tôi muốn cái giá lạnh kia đốt đi ít mỡ thừa.
Nhưng các anh hãy nhìn những người cơm chưa đủ no, áo chưa đủ ấm thì thấy cái
mùa đông vẫn nguyên si thôi. Khác là khác thế nào?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét