Chôm Chôm
Đây là những dòng tâm sự của một người em gái đang
chập chững những bước đi trên hành trình nhân ái ...
Ngủ giữa yêu thương (Hoinhammit 16/11/2014) |
Yêu thương lắm, xót xa lắm những ánh mắt ngây thơ bé nhỏ, phải
sống thiếu thốn vất vả biết bao nhiêu, phải chân trần tới lớp những ngày mùa
đông, để đôi chân rớm máu vì nứt nẻ...
Ta đang sống như thế nào? Ta có áo ấm, ta có giầy ấm, ta có
khăn ấm. Ta đi ra ngoài đường chỉ hơi lạnh một chút là thốt lên "Khổ quá!
Liệu có qua được mùa đông này không?"
Ta không có nhiều áo, nhưng mùa đông ta chưa bao giờ phải co
ro trong chiếc áo mỏng manh để đến trường, ra ruộng ra nương. Thậm chí áo hơi
cũ, hơi lỗi mốt là ta tìm cách thay ngay áo mới. Còn những đứa trẻ kia, những
ánh mắt ngây thơ kia, chỉ khát khao có thể đủ ấm, đã là tốt lắm rồi...
Ta! Này ta!
Tại sao ta chỉ nghĩ đến bản thân mình, chỉ nghĩ rằng mình
còn thiếu thốn quá, mà quên đi có những đứa bé, có những mảnh đời còn thiếu thốn
hơn ta cả trăm lần?
Ta! Tại sao ta chỉ biết dành tiền cho những buổi đi chơi, những
buổi liên hoan, những game, những internet, những nhậu nhẹt,... Mà chưa bao giờ
nghĩ rằng chỉ một lần thôi, ta dành tiền đó để làm từ thiện, thì có ý nghĩa biết
bao nhiêu!
Ta! Tại sao ta chỉ có thể thốt lên: "Sao chỗ này nghèo
thế? Sao chỗ kia lạc hậu thế, điện mà cũng chẳng có..." mà quên mất rằng để
có thể sống ở đó, những con người ấy phải chống chọi biết bao nhiêu khó khăn mà
ta chưa bao giờ tưởng tượng được?
Ta! Tại sao ta chỉ biết thốt lên "Thương quá!" mà
chẳng dám biến nó thành hành động của mình, dù nhỏ thôi mà biết bao ý nghĩa cho
mọi người.
Rõ ràng, có phải vì nó không mai lại cho ta sự giàu có về tiền
bạc? Có phải vì nó làm ta mất quá nhiều thời gian? Hay vì ta sợ, điều ấy khiến
ví của ta "mỏng đi một chút"?
Cần lắm những suy nghĩ thay đổi, để thấy được rằng "tiền
có thể kiếm ra, nhưng tình thương, lòng nhân ái một khi đã bị cạn thì khơi lại
khó khăn biết bao nhiêu..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét