Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

Co... có... mô... tê !

Thúy Hà, năm 1993
Hoinhammit có cái hình ni của Thúi Hà hồi cấp 3 định pót lên cho mọi người coi đã lâu nhưng hơi ngại, cũng chả phải ngại chi cho mình mà lo cho nhiều thằng nhìn cái hình ni rồi thì tim, gan, phèo, phổi các loại cứ nhảy cà tửng cà tưng lên thì chết cha. Nhưng để lâu cũng không chịu được thôi thì bữa ni up đại một phát cho mấy đứa dại ngài đó nó bổi hổi bồi hồi chơi...

Nhớ hồi trước không biết có phải tại mẹ ả bán quầy thuốc tây nên cho ả uống nhiều thuốc kháng sinh nhiều quá hay không mà ả có hàm răng đen đen xỉn xỉn màu móng trâu nhìn rất ngộ. Mỗi lần nàng cười thì ôi thôi người có nghiêm túc cỡ mấy cũng không thể nhịn được cười vì hàm răng trâu á của nàng. Hồi đó Thúi Hà nhìn như con búp bê rất dễ thương, da trắng sáng như lụa, mỗi lần bị ai chọc thì mặt đỏ ửng lên ngay tắp lự nhìn lại càng đẹp hơn bội phần (ngoại trừ có cái trẹo ngay mắt).

Nàng ni còn có cái tật hơi bị đáng yêu mà cả lớp ai cũng thích là nói cà cà và lăm lăm, đặc biệt những lúc hồi hộp hay bất ngờ thì cà lăm cà lắm càng dữ làm đứa nào đứa nấy cười nghiêng cười ngả. Tuy tính tình ít nói nhưng bù lại nàng tốt tính, sống rất vô tư và rất chi là tình quẳm với bạn bè nên ai cũng mến, ai cũng thương. Học cấp hai hay cấp ba gì cũng vậy, so với đám bạn trong lớp Thúi Hà không có chi nổi trội hơn hẳn cả nhưng lại có cái duyên rất chi là ngầm nên bọn con trai trong lớp đứa mô cũng thích nhưng chả đứa mô dám nói chi.

Hồi xưa không phải như bây giờ là đi học hầu hết bằng tuổi nhau mà có khi chênh nhau vài ba tuổi là chuyện thường nhưng vì học cùng lớp nên vẫn cứ gọi tau tau mi mi rất chi là hoành tráng. Nói rứa thôi chớ chênh nhau vài tuổi là hơn nhau cả mấy đẳng rồi chớ mần răng mà bằng chắc được. Học cấp hai hay cấp ba chi cũng vậy, trong lớp đa số bọn con trai chưa biết chi nhưng cũng có mấy thằng nhiều tuổi đã biết thích, biết thương bọn con gái nên mấy thằng ni cũng có nhiều biểu hiện lạ lắm, lạ a răng thì chịu, có đến chết cũng không dám kể. Nhưng có chuyện ni thì kể được…

Nghe kể lại rằng có đêm trời trăng cao, gió lào hiu hiu có thằng trong đám già nhất lớp đến nhà Thúi Hà lấy cớ mượn sách rồi đợi ngàng ra ngoài ngõ thì chộp lấy tay nàng vừa nói vừa run như người sắp chết rằng “Thúi Hà ơi, mềnh… thích Hà lắm, mềnh… thương Hà lắm…” . Thúi Hà nhà ta nghe đến mấy chữ thương thương, thích thích thì hoảng hốt trong lòng, hồn xiêu phách lạc, tay chân rụng rời. Thấy ả đang xúc động thằng ni lại xấn tới nói “Hà ơi, Hà có thích có thương mềnh khoông…, miềng hỏi thật ro…” Ả cứng đơ cả người, miệng môi giựt giựt, lắp bắp nói “Co…có…có…có… mô…mô…tề. ”  Nhưng chưa nói hết câu cái thằng dở người kia đã nhảy cẫng lên vì hắn tưởng là nàng nói “có” nên sướng rơn ba chân bốn cẳng chạy như bay về nhà mần một lèo hết hai trái dưa bở.

Nghĩ lại mà thương, từ cái đêm cà lăm cà lắp đó nàng tự dưng như bị éc trửa đàng mà quàng vô cổ vì cái thằng dở người kia cú đu đeo lấy. Hắn nghĩ ra đủ trò từ mượn sách, đến chép bài, hết chép bài thì đi vẽ bản đồ, học nhóm … Nói chung là hắn bịa toàn lý do lý trấu vớ va vớ vẩn để được đến nhà nàng, được gặp nàng và cũng chỉ bấy nhiêu thôi (nghe kể chỉ có rứa)…

Sau này có thằng em con chú của nàng (cũng học cùng lớp) kể dạo đó mấy bụi tre nhà ông Chắt chi chi gần nhà nàng bị trụi lủi lá mấy mùa liên tiếp rồi chết khô, chết mặn cũng chỉ tại thằng dở đó bày trò. Chuyện ni thực hư ra răng thì chỉ có hắn và nàng mới biết ...

Bây chừ Cô Thúi nhà ta đã là cô giáo dạy giỏi lại lấy chồng đẹp trai, con cái xinh xắn, ngoan ngoãn nhưng nghe nói nàng cũng chẳng bỏ được cái tật xấu đáng yêu là cà cà rồi lăm lăm đó…Hehehehe…!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét