Truyện rất ngắn của PHẠM DŨNG
lên, chỗ ấy đã mọc lún phún lông măng, một lần nó ôm con thầm thì.
– Con, nhất định
con phải xa rời lũ đàn bà, con gái.
– Sao thế mẹ?
– Bọn chúng hung
ác lắm… Chúng sẽ ăn thịt con sau khi con làm cho chúng sung sướng.
– Thế mẹ có hung
ác không, có ăn thịt cha con không?
Mẹ nó suy nghĩ một lúc, thở dài và gật đầu.
Một con bọ ngựa cái cực kỳ xinh đẹp quyến rũ nó. Nhớ lời mẹ,
nó nhất định lánh xa.
Rồi rất nhiều con bọ ngựa cái khác.
Nó vẫn cương quyết lánh xa.
Một lần chứng kiến con bọ ngựa cái, sau khi làm tình đã chén
con bọ ngựa đực một cách ngon lành nó nhủ thầm: “May mà mẹ mình đã cảnh báo cho
mình!”
Nó sống rất lâu, ngay cả sau khi mẹ nó chết nhiều năm. Nó
thành một ông lão.
Một đêm mưa, có một con bọ ngựa cái lạc vào tổ nó. Con bọ ngựa
nhỏ bé run lên vì lạnh. Nó thấy tội nghiệp bèn ôm con ngựa cái vào lòng sưởi ấm
cho nó.
Thân thể nó quấn vào cái thân thể mềm mại, thơm nồng khiến
nó ngất ngây một cảm giác khó tả.
Rồi bàn tay nó đụng phải cái ấy. Người nó run bắn lên. Nó thấy
chưa bao giờ sung sướng thế.
Nó cố ghìm mình. Nó lại nhớ lời mẹ dặn:
– Bọn chúng hung
ác lắm… Chúng sẽ…
Nhưng nó thấy không thể chịu nổi:
– Cháu… em… cho ông….
– Ông… ông đừng làm điều ấy… bởi làm xong em sẽ phải ăn thịt
ông…
– Ừ.. ông… không… làm. – Nó run run nói.
Nhưng người nó bứt rứt, đau đớn, nó cảm thấy nếu nó không
làm điều đó ngay lúc này nó sẽ rơi xuống âm ty địa ngục.
– Em chiều anh
nhé?
Con bọ ngựa cái gật đầu, nước mắt nó ứa ra. Ông đã cứu nó,
nó không thể… nhưng nó biết điều nó phải làm là định mệnh.
Và nó đưa ông lên đỉnh.
Và… sau khi ông thỏa mãn, nó bắt đầu ăn ông… Nó ăn từ dưới
lên. Gần đến đầu, nó hỏi:
– Ông ân hận lắm
phải không?
– Không hề – Ông
nói trong đau đớn thể xác… Nếu biết hạnh phúc thế, ta đã làm điều này ngay khi
còn trẻ.
Ông vừa nói xong, con bọ ngựa cái lủm nốt cái đầu của ông.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ông từ giã cõi đời, nó
thấy ông hé miệng cười...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét