BBT cũng tạm lấy một câu đầu của bài làm tít cho bài thơ này..
Làng tôi nghèo như một chiếc bánh đa.
Rộp phồng lên trong gió Lào quay quắt.
Khổ quen rồi ko còn biết khóc.
Chỉ biết Thương nhau khi tối lửa tắt đèn.
Con gái miền Trung tóc ko đen.
Gió Lào sấy mang màu của lửa.
Con trai miền Trung như đồng hun từ nhỏ.
Ngụm sữa đầu tiên đã mặn chát gió Lào.
Người quê tôi ko giống một nơi nào.
Cả làng biết làm thơ, hay cười, thích hát.
Câu ví dặm dẻo mềm như sợi lạt.
Trói chặt hồn bao người khách, tao nhân.
Miền quê tôi ko giống một nơi nào.
Suốt năm tháng gió Lào và bão lũ.
Dân quê tôi vẩn đêm ngày ấp ủ.
Thoát đói nghèo sẻ một sớm một mai.
Ngày ấy quê tôi con gái con trai.
Học trường huyện vẫn đầu trần chân đất.
Nữa ngày học nữa ngày đi mót.
Củ khoai, củ lạc, còng cáy củng thành thơ.
Người quê tôi tóc bạc đến dại khờ.
Sống giữa thủ đô mà vẩn mô tê răng rứa.
Khi cả nước bung ra thời mở cửa.
Hì hục ngồi đêm trắng - chết cùng thơ.
Rộp phồng lên trong gió Lào quay quắt.
Khổ quen rồi ko còn biết khóc.
Chỉ biết Thương nhau khi tối lửa tắt đèn.
Con gái miền Trung tóc ko đen.
Gió Lào sấy mang màu của lửa.
Con trai miền Trung như đồng hun từ nhỏ.
Ngụm sữa đầu tiên đã mặn chát gió Lào.
Người quê tôi ko giống một nơi nào.
Cả làng biết làm thơ, hay cười, thích hát.
Câu ví dặm dẻo mềm như sợi lạt.
Trói chặt hồn bao người khách, tao nhân.
Miền quê tôi ko giống một nơi nào.
Suốt năm tháng gió Lào và bão lũ.
Dân quê tôi vẩn đêm ngày ấp ủ.
Thoát đói nghèo sẻ một sớm một mai.
Ngày ấy quê tôi con gái con trai.
Học trường huyện vẫn đầu trần chân đất.
Nữa ngày học nữa ngày đi mót.
Củ khoai, củ lạc, còng cáy củng thành thơ.
Người quê tôi tóc bạc đến dại khờ.
Sống giữa thủ đô mà vẩn mô tê răng rứa.
Khi cả nước bung ra thời mở cửa.
Hì hục ngồi đêm trắng - chết cùng thơ.
he he..hay hẹ
Trả lờiXóaUh hay đó, anh giai Cu Hứa cập nhật thêm vài bài nựa đi.
Xóa